“Lúc ấy cụ thể rất tình thật mà yêu mến một người, tuy vậy lại không đủ can đảm trực diện nói ra. Giờ đây, chúng ta cũng có thể đối mặt với nhau nói rất nhiều lời yêu thương, tuy vậy lại quan trọng rất thực bụng nữa.”
Chúng ta ai ai cũng từng bao gồm một thanh xuân tươi vui với hồ hết rung rượu cồn đầu đời khó khăn quên, theo năm tháng cuộc sống thường ngày dần bào mòn những cảm giác trong ta. Có khi nào, một khoảng chừng lặng giữa cái đời xuôi ngược, bất chợt nhớ mang lại người thứ nhất ấy, cảm xúc khờ dại mà lại tinh khôi ấy giỏi không?
“Thưở đầu đời thì sẽ không biết yêu?Không. Tình thương thưở thuở đầu gọi là tình thân đầu tiên, chính là tình cảm sáng chóe nhất.
Đó là tình yêu nhưng mà bất luận làngười bình thường đến đâu,người đã không còn đi tín ngưỡng tình yêu,người vẫn lún sâu trong cuộc sống đời thường hiện thực,người đã biến thành ký hiệu của làng hội,cũng gần như nhất định đã thử qua.Bởi vì đã từng có tình thương đầu tiên, cuộc sống đời thường của họ mới luôn luôn có một ngọn đèn ko tắt.Luồng sáng mỏng mảnh manh này, đủ làm êm ấm lòng ta, bọn họ cũng đều đã từng có lần hạnh phúc.”Câu chuyện bước đầu bằng buổi họp lớp của cô bé chính Ôn Tĩnh, gặp mặt lại người yêu cũ Đỗ gọi Phong khi còn chưa đành buông tay, nhận ra tin người bạn cũ khỏe mạnh Phàm đã qua đời trong một tai nạn.Ôn Tĩnh tin rằng mối tình đầu mà to gan lớn mật Phàm dành riêng cả đời trân trọng là người đồng bọn nhất của cô, đánh Viện. Cô quyết tâm tìm kiếm được những số báo “Hạ Lữ”, vừa tìm lại cảm xúc Tô đánh đã bỏ dở mất, cũng là tìm lại tình cảm đầu của cô, ước mơ lúc đầu của cô trên mẩu truyện của bạn khác, search lại trong thời hạn tháng đang vô tình bỏ quên.
Đan xen thân hồi ức và hiện tại của Ôn Tĩnh, cô nàng đã trải qua 1 thời tx thanh xuân tươi đẹp, yêu và được yêu, bao gồm tình yêu đầu tuy xinh xắn nhưng lại không được có một cái kết trọn vẹn. Đỗ hiểu Phong với Ôn Tĩnh, tình ái đầu của cả hai cứng cáp cùng cùng với bao mong mơ, hoài bão, nhưng tình yêu thuần khiết và nồng cháy của tuổi trẻ em lại chẳng quá qua được hiện nay cuộc sống.
Bảy năm, cuộc đời liệu đã đạt được bao lần bảy năm để nhìn lại, nhất là khi đó là những năm tháng thanh xuân xinh xắn nhất trong đời. Tình yêu đầu của Ôn Tĩnh và Đỗ đọc Phong cũng bình dân như không ít mối tình đầu của những cô cậu học trò: tuổi trẻ em bồng bột, tuổi con trẻ mơ ước, nỗ lực hết mình bởi vì tương lai rồi trưởng thành, và vắt đổi…mối ngọn nguồn cũng trở thành sự mệt mỏi trong cuộc sống“Ôn Tĩnh, anh luôn luôn nhớ em, không bao giờ. Rời khỏi em nguyên nhân là anh dường như không thể tra cứu lại trước đây nữa, anh vẫn nói rất nhiều lời nói phét trước mặt em, anh đang hứa với em anh đã giỏi, anh sẽ sở hữu tiền, anh vẫn lái BMW mang đến đón em, tuy vậy mãi đến hiện thời anh new chỉ mua được một chiếc 307, anh dần hiểu rõ rằng anh quan trọng cho em cả thế giới, ngay cả một tòa nhà để em dung thân anh cũng không làm cho được, biết đùa bóng rổ, biết viết chữ lên hoa hướng dương, biết tìm một cái thuyền trên bờ biển, đều thứ này đặt tại hiện thức chẳng làm được gì. Ôn Tĩnh, quá khứ của chúng ta quá đẹp mắt rồi… đẹp cho mức… khiến cho anh không tồn tại dũng khí đương đầu với tương lai, anh đã nhận ra sự sai lệch giữa chúng, và anh sẽ chùn bước, tiếp đến buông tay, sau đó… không yêu nữa, lúc đó anh căn bạn dạng không dám chú ý vào đôi mắt em, giả dụ nói anh sợ để em phát hiện nay anh đang nói dối thì chi bởi nói anh sợ đề xuất trưng mắt nhìn ‘đã từng’ đang dần trở thành mất, phiên bản thân anh lại chẳng hề cảm thấy được anh yêu thương em… Đến bây chừ anh new hiểu, hạnh phúc kéo dãn dài quá lâu, trước sau sẽ biến đổi mất, từng yêu thương một người và sinh sống suốt đời với những người đó, là hai vấn đề khác nhau…. Anh không có tác dụng được, anh xin lỗi, đã từng hứa cùng với em những như vậy, cuối cùng anh lại buông tay trước…”“Anh đã có lần yêu… nhưng bây chừ không được nữa…”Đỗ hiểu Phong chia tay Ôn Tĩnh không hẳn vì đã hết yêu, mà do anh sẽ quá mệt nhọc mỏi. đọc Phong của tuổi thiếu hụt niên đã tiềm ẩn quá nhiều, đã mong ước quá nhiều, nhằm khi đối mặt với cuộc sống Hiểu Phong của tuổi cứng cáp cảm thấy thất bại, cảm thấy căng thẳng mệt mỏi vì phải chạy theo những hẹn ước đã hứa. Sự khoác cảm, từ bỏ ti, ngán chường khiến cho anh gạn lọc chia tay với Ôn Tĩnh, tuy tàn nhẫn nhưng cũng là sàng lọc thực tế xuất sắc nhất cho cả hai.Tìm về các kí ức xưa cũ, gửi Ôn Tĩnh cho một thực sự mà cô ngạc nhiên đến: fan Mạnh Phàm yêu đơn phương chính là cô chứ không phải Tô Tô. Anh lặng lẽ yêu cô suốt bởi ấy năm, luôn luôn lặng lẽ dõi theo bước chân cô, chỉ khi chắc hẳn rằng cô sẽ niềm hạnh phúc anh bắt đầu dám vơi buông để tìm bến đỗ mang đến mình. Tình yêu ấy tâm thành và thuần khiết cơ mà thậm lặng đến thế. Cần thật sự anh dũng đến đâu mới có thể yêu đối kháng phương một người, lấy niềm hạnh phúc của fan đó làm niềm hạnh phúc của mình, chẳng cần trả lời vẫn đến đi không thể hối tiếc.“Tất cả chỉ từ là kỷ niệm. Kỷ niệm nào thì cũng đáng nhớ tuy thế cứ đề nghị quên”.Đỗ hiểu Phong bao gồm tình yêu thương mới, bước đầu lại cuộc sống, rất nhiều kỉ niệm đã qua rất có thể tạm thời cất đi, chỉ là nhiều khi hoài niệm “đã từng” như thế, ngây thơ như vậy mà yêu một bạn đến vậy.Ôn Tĩnh không thể bình tâm lại vì chưa có ai mặt cô thai bạn, sử dụng tình cảm new lấp đầy hầu hết kí ức sẽ qua. Và chắc rằng Giang Quế Minh là một người phù hợp, cho với cô ấy bằng tình yêu của fan trưởng thành.Thanh xuân đã qua, sau này lại sinh sống phía trước. Hãy biết trân trọng các gì sẽ có.Như Huỳnh Lỗi đang nói, đó là quyển sách tương thích nhất cho những người “Đã trưởng thành, đã trải nghiệm, tưởng như mình đã sắp quên mất tín đồ đầu tiên”.