Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ Review

      16

Là cuốn đái thuyết đầu tay, “Nếu em chưa hẳn một giấc mơ” (If only it were true) đã xong xuôi xuất sắc nhiệm vụ của chính bản thân mình là đưa nổi tiếng của “cha đẻ” mình lên một trung bình cao mới. Sự thành công xuất sắc của cuốn tè thuyết đã khiến nhà văn bạn Pháp Marc Levy không làm chủ tịch một công ty phong cách thiết kế nữa mà chuyển qua viết văn cùng trở thành trong số những nhà văn bậc nhất tại Pháp.

Bạn đang xem: Nếu em không phải một giấc mơ review


*

“Nếu em chưa hẳn một giấc mơ” là một câu chuyện kì diệu, khác người nhưng lại được đề cập lại cùng với giọng văn rất là giản dị, thản nhiên. Là một câu chuyện vừa thật – vừa ảo, vừa mơ mộng – lại vừa chân thực, Marc Levy vẫn dẫn người đọc tới “khu vườn” của riêng ông.

Cô bác sĩ thực tập chịu khó Lauren đã bị một tai nạn giao thông vận tải và hôn mê bất tỉnh nhân sự nhân sự, không tỉnh lại. Tưởng chừng cuộc đời cô bên cạnh đó kết thúc trên đó. Mà lại không, đó là một mở màn cho một sự đề nghị mới, riêng lẻ và thú vị mà cuộc đời không mấy ai gặp mặt được.

Một ngày kia, anh kỹ sư trẻ năng lực Arthur về nhà ở mới của bản thân mình và open tủ áo. Anh thấy bao gồm một cô gái ngồi sinh sống đấy. Một cô nàng hiện hữu đối với anh dẫu vậy lại là 1 linh hồn vô hình đối với bao nhiêu fan khác. Cô bé ấy là vong hồn của Lauren.

Xem thêm: Gia Thế Btv Ngọc Trinh - Choáng Với Khối Tài Sản Của Btv Ngọc Trinh


“Những gì tôi sắp đến nói với anh thật cực nhọc tin, khó đồng ý nhưng nếu anh vui vẻ nghe mẩu truyện của tôi, nếu anh vui lòng dành cho tôi sự tin yêu thì rất có thể cuối cùng anh đang tin tôi và điều ấy rất quan trọng, cũng chính vì dù anh không thể ngờ tới, anh là fan duy tốt nhất trên đời mà lại tôi có thể chia sẻ kín này, tuy vậy anh không còn hay biết”
*

Và từ cuộc gặp gỡ đó, mọi thứ thay đổi trong cuộc sống của cả 2 con người. Từ khó chịu đến sẻ chia, từ thông cảm đến đồng cảm, từ 2 con người xa lạ, chúng ta yêu nhau…Arthur đã sẵn sàng bỏ dở cả những dự án công trình kiến trúc to khủng mà anh đang thực hiện, sẵn sàng khiến cho cuộc sống của mình bị xới trộn, sẵn sàng gật đầu bị đầy đủ người xem là điên lúc anh cứ cười cợt nói một mình…Tất cả chỉ nhằm giành lại từng giây từng phút sự sống cho Lauren. Arthur yêu như thế…không tính toán, không vụ lợi, không so đo, ko màng đến các thứ khoảng thường. Và Lauren cũng yêu thương Arthur bằng một tình thân vô thường. Cô yêu bằng một trọng tâm hồn của cô nàng trẻ với thân xác của một linh hồn ao ước manh.


“Bởi vì trong khi ta tính toán, ta phân tích mặt lợi với mặt hại, thì cuộc sống trôi qua, với chả có gì xẩy ra được cả”

Ngay cả khi, toàn bộ mọi fan trong bệnh viện,ngay cả bà bầu cô đều không thể ai tin tưởng rằng cô còn hoàn toàn có thể tỉnh mới lớn vẫn còn tồn tại Arthur tin vào điều ấy.Có gì là chắc chắn ? – không có gì cả.Có gì là bảo đảm an toàn ? – không có gì cả.Vậy mà anh vẫn tin vào sự sống của cô ấy một biện pháp mãnh liệt. Tin cho độ, anh đã gật đầu đồng ý mạo hiểm, đánh liều “ăn cắp” thân xác của cô, bỏ mặc sự bội phản đối của mọi bạn và thậm chí là cả của cô. Anh chỉ đưa ra một lời phân tích và lý giải thật giản dị cho sự rồ dại của mình…


“… trường hợp anh không chịu đựng mạo hiểm, thì tổng thể vẻ đẹp nhất này, cục bộ năng lượng này, cục bộ vật hóa học sống này sẽ phát triển thành cái cần yếu đạt được đối với em. Cũng chính vì vậy mà anh thao tác làm việc này, đưa em trở về cuộc sống thường ngày sẽ tạo nên đời anh có một ý nghĩa. Cuộc đời có thể làm được cho anh mấy dịp được làm những điều căn bản như vậy?”
*

Anh đồng ý hy sinh toàn bộ vì cô. Anh gật đầu cuộc đời nửa thật nửa mơ của mình để được bên cô. Cùng cô cũng không khi nào rời xa anh nửa bước. Cô luôn bên anh, luôn muốn chia sẻ tất cả cùng rất anh.


“Nhà băng vi diệu này vớ cả họ đều có, đó là thời hạn ! chiếc sừng màu nhiệm chứa đầy các giây đồng hồ điểm từng giờ đồng hồ một!” Mỗi buổi sáng sớm khi tỉnh giấc dậy, bọn họ được cho 86400 giây để sống trong ngày, và về tối đến khi ta đi ngủ không được gửi gì cho 1 ngày hôm khác, tất cả những gì ko được sống sẽ mất, ngày hôm qua vừa mới trôi đi. Mỗi buổi sớm phép màu này lại bắt đầu, chúng ta lại được 86400 giây để sống, và họ chơi cùng với cái qui định không thể lẩn tránh được này : đơn vị băng hoàn toàn có thể đóng tài khoản của bọn chúng ta bất cứ lúc nào, và bắt buộc báo trước : vào toàn bộ mọi lúc, cuộc sống thường ngày đều có thể dừng lại. Vậy thì ta sẽ làm gì với 86400 giây nhưng mà ta có hằng ngày ? “Điều đó chẳng phải đặc biệt hơn hầu như đồng đô la tuyệt sao, đầy đủ giây được sống ?”

Và hơn ai hết, cô quý trọng thời gian. Cô quý trọng thời gian cô đã từng có lần được sống bên dưới hình người, quý trọng thời gian cô được sống như 1 linh hồn, quý trọng thời hạn cô được ở mặt anh. Vì không người nào biết, ko một ai có thể biết được rằng khi nào cô còn với đến bao giờ cô đổi thay mất, không người nào biết rằng cô đã có lần sợ hãi, cô đơn ra sao trong chiếc chảy thời gian?


“Anh ước ao hiểu một năm sống là gì : hãy đặt thắc mắc cho một sinh viên vừa thi trượt kì thi cuối năm. Một tháng sống : hãy hỏi một người bà mẹ vừa cho ra đời đứa bé đẻ non và đang chờ nó được thoát ra khỏi lồng kính để bà được ôm con trong khoảng tay mình, bình yên vô sự. 1 tuần : hỏi một người thao tác làm việc ở xí nghiệp hay bên dưới hầm mỏ để nuôi mái ấm gia đình mình. Một ngày : hỏi nhì người đang yêu thương mê mệt cùng đang hóng để gặp mặt lại nhau. Một giờ : hỏi một bạn mắc triệu chứng sợ bóng tối, hiện giờ đang bị kẹt trong chiếc thang sản phẩm hỏng. Một giây : nhìn vẻ mặt người vừa thoát khỏi tai nàn ôtô, và một trong những phần nghìn giây : hỏi một di chuyển viên vừa chiếm huy chương bội nghĩa ở vậy vận hội, chứ không đoạt huy chương rubi mà vì nó anh ta đã luyện tập suốt đời mình. Cuộc sống thật kỳ diệu, Arthur, với em nói cùng với anh điều đó với ý thức không thiếu thốn về sự việc, cũng chính vì từ khi em bị tai nạn, em thưởng thức giá trị của từng khoảnh khắc. Do vậy em xin anh, chúng ta hãy tận hưởng tất cả những giây phút mà chúng ta còn lại này”
*

Cô biến mất cũng im thin thít như lúc cô xuất hiện…chỉ một mình cô…lặng lẽ lao vào cuộc đời anh…và rồi lại lặng lẽ bước ra…Cô cám ơn anh lần cuối cùng rồi tung biến trong tầm tay anh…nhợt nhạt dần rồi tan biến chuyển mãi mãi…


“Cám ơn anh vì toàn bộ những tiếng cười cợt ấy, toàn bộ sự chăm sóc ấy. Em ước ao rằng anh sống, anh trở lại nhịp sống của mình khi em không hề ở phía trên nữa.”

Để lại anh, 1 mình với đầy đủ kỷ niệm của cô, 1 mình với nỗi lưu giữ thương ko dứt, 1 mình với nỗi lo ngại đơn côi…Anh vô vọng…nhưng anh vẫn chờ…Chờ…một điều gì nữa…xa xôi…kì diệu…



Và điều anh chờ ở đầu cuối cũng đang đến…Lauren tỉnh giấc lại.Giữa muôn vàn điều nghịch lý của cuộc sống, cũng có thể có những nghịch lý giỏi đẹp. Một Lauren tưởng chẳng thể sống được nữa đã mở mắt, một Arthur tuyệt vọng đến cực độ đã search thấy lại mong muốn cho mình.Nhưng, cuộc sống đời thường cũng lắm lúc trớ trêu…Lauren chưa nói được. Còn Arthur, ngày nào thì cũng tới cơ sở y tế thăm Lauren, ngày nào thì cũng an ủi, thương yêu cô


“Mọi việc đều ổn cả, anh ở đây – anh nói khẽ – Em đừng có tác dụng mệt mức độ , không nhiều nữa em sẽ nói được thôi.”Cô nhướng lông mày, bởi vì dự, và lại mỉm cười cợt với anh, rồi cô ngủ thiếp đi.
Cô mở mắt, di động anh vào tay cô, quan sát anh một cách lần chần rồi hỏi : – cơ mà anh là ai ? nguyên nhân ngày như thế nào anh cũng mang lại đây ?

Cái nhói trong thâm tâm ấy tất cả phải chỉ của anh, tốt là của toàn bộ những ai theo dõi mẩu chuyện này nhưng mà không kiềm lấy được lòng mình? Nụ cười êm ả dịu dàng đầy yêu thương bao gồm phải tất cả chỉ là thú vui hay là giọt nước mắt của anh chẳng thể chảy xuống? loại nào là yêu thương? chiếc nào là đau khổ? mẫu nào là nỗi bi lụy đau anh dành riêng cho chính phiên bản thân anh?


“Điều cơ mà tôi sắp nói với cô thật khó tin, thật khó đồng ý nhưng giả dụ cô vui tươi nghe câu chuyện của tôi, trường hợp cô vui lòng dành cho tôi sự tin tưởng thì rất có thể cuối thuộc cô vẫn tin tôi, bởi vì dù cô không hề ngờ tới, cô là bạn duy độc nhất vô nhị trên đời nhưng mà tôi có thể chia sẻ bí mật này, tuy vậy cô không hề hay biết”

Và chúng ta đi một vòng tròn lớn, để rồi sau cùng lại chạm chán lại nhau như thửơ ban đầu…Họ gặp gỡ nhau để hoàn thành quãng con đường từ vị trí họ đã từng có lần xuất phát…


Mong manh- mãnh liệt…Tầm thường – cao thượng…từ ngữ như thế nào mới bao gồm thể biểu đạt hết tình yêu của nhị con tín đồ này? lúc mà phiên bản thân nó đã là 1 sự kết tinh thần tình của tạo hóa.Theo dõi cả câu chuyện, cho tới tận đều dòng sau cùng của cuốn sách, Marc Levy vẫn hoàn toàn có thể khiến fan đọc nhói nhức như thế, vẫn có thể khiến fan đọc vô tình mà rơi lệ. Để cho cuốn sách một xong không đóng góp cũng ko mở, ông đã thành công xuất sắc khi dẫn họ vào “khu vườn” của riêng biệt ông, vào một nơi chỉ bao gồm ông, bao gồm ta và phần đông mộng mơ lãng mạn âm thầm…