Thu Vũ Vi Lương Review

      26

Cảnh báo: trường hợp ai chưa đọc truyện thì nên làm đọc phần “Kết” của nhận xét này, bởi đánh giá sẽ spoil nội dung.

Bạn đang xem: Thu vũ vi lương review

Như lời trình làng đã nói, Thu vũ vi lương hoàn toàn có thể được coi là phần tiếp theo sau của Bất Dạ Thành. Cơ mà lần này, nhân đồ gia dụng chính không còn là Lý Dĩ Thành nữa, nhưng là bạn anh em, thuộc cấp của cậu – Khưu Thiên. Tựa như như Bất Dạ Thành, Thu vũ vi lương cũng nói về hành trình mải miết đi tìm “định mệnh”, một nửa còn lại của Khưu Thiên, tuy bi thảm thương mệt mỏi, buồn bã nhưng cũng vô cùng niềm hạnh phúc và đáng giá.

Nhắc lại về nhân đồ Khưu Thiên, như vào Bất Dạ Thành đang viết, “Tính tình Khưu Thiên vốn vui vẻ công ty động, ai ai cũng đối tốt được”, trong ko kể đồng nhất, thành thật thà thật. Cũng bởi cái sự “ai ai cũng đối tốt” ấy, mà bao gồm lẽ, siêu ít người có cảm giác bình yên với anh, xuất xắc là, đối thủ sẽ cực nhọc lòng xác định được rằng mình có là đặc biệt quan trọng với anh xuất xắc không. Anh dễ ợt rung động, cơ mà cũng nhanh lẹ chán nản mất nhiệt tình. Do tại cái tính “cả thèm giường chán” của mình, nhưng cứ được một thời gian anh lại dẫn “tình-yêu-đích-thực” về khoe cùng với Lý Dĩ Thành, có tác dụng cậu dở khóc dở cười, và cũng vì cái tính ấy, mà lại mãi cho tới khi anh 30 tuổi, dù đã trải qua rất nhiều 16 cuộc tình ngắn dài khác nhau, mà lại vẫn chưa xuất hiện người nào khiến anh nếm trải được cảm hứng “yêu”, được rung rượu cồn tận sâu trọng điểm can, được khổ cực được nếm trải xúc cảm sẵn sàng buông quăng quật tất cả, dành riêng hết trung tâm huyết, khát mong mà theo đuổi.

.

Thu vũ vi lương bắt đầu khi Khưu Thiên cách sang tuổi 30, anh nghỉ việc ở đoạn làm sẽ gắn bó lâu năm và ra quyết định nghe theo lời người anh em tốt Dĩ Thành đi du lịch để “mang lại chút thay đổi cho cuộc đời quá đỗi không nguy hiểm hiện tại”. Theo lời dụ dỗ của Thái hậu – các bạn anh, anh đang đi vào Thành Đô, để rồi chạm mặt được nhân vật định mệnh đời mình – Lâm Nhược Thần, hay nói một cách khác là A Phát.

Quả thật, mình luôn luôn thấy đặc tài của tác giả – Bất Dạ tuyệt Phối Thái Thái Hàm đó đó là khiến người đọc tất cả sự đồng cảm rất to lớn với truyện chị viết hay chính xác hơn là chị hoàn toàn có thể khiến người đọc vừa đọc cơ mà vừa tấm tắc “trời ơi tương đương quá, đây chính là mình, đó là mình!”. Chắn chắn hẳn, ai trong chúng ta đã hưởng thụ qua cảm giác nhàm chán muốn chuyển đổi muốn buông vứt những gì mình đang làm mỗi ngày để đi lượn lờ đâu đó cho khuây khỏa, để gia công mới chủ yếu mình, để thoát khỏi cảm hứng tù túng ngột ngạt và khó thở khi trải qua từng ngày một mà ngày nào cũng như ngày nào, hay ít nhất, là để vượt thoát ra khỏi cái giếng chật bé nhỏ của bạn dạng thân, tìm hiểu thế giới bên ngoài.

 “Chị biết không, ngày nào tương tự như ngày nào, tôi ngồi vào ngăn làm việc nho nhỏ tuổi giữa gian phòng lớn nhất lầu ba, vào cửa bấm thẻ, có line điện thoại riêng, sau mười giây nếu không ai nhấc sản phẩm sẽ tự động hóa chuyển sang hộp thư thoại, hằng ngày vào phòng sau khi triển thi công tác sẽ vấn đáp ba câu rứa định, em gái thuộc phòng hỏi anh mong trà giỏi cà phê, thư ký bộ phận hỏi anh ý muốn đặt cơm gì, giết mổ kho kê kho giỏi cá, đồng nghiệp than thở sao cậu vẫn chưa chịu đựng kết hôn, sau lưng là mấy mẹ với phần nhiều đề tài ck con, cổ phiếu, bây giờ ăn gì, hai bên trái yêu cầu là mấy cô trẻ em trẻ bàn về mỹ phẩm, quần áo, bạn trai… đùng một phát tôi cảm thấy không hiểu biết mình đã ở đây để gia công gì, y hệt như mình đã ngồi vào sai vị trí…”

Đọc phần nhiều lời này của Khưu Thiên, bản thân mình đã sửng sốt. Cái cảm xúc của Khưu Thiên cũng là cảm xúc mà bạn dạng thân đã trải qua vào cuộc sống. Lúc mà từng ngày trôi qua giống hệt nhau, ngày nào tương tự như ngày nào, trải qua từng ngày từng ngày trong xúc cảm buồn chán, nhạt nhẽo, không tồn tại gì xứng đáng nhớ, cứ núm cứ cố kỉnh mà trôi đi không mục đích. Bản thân lần khần mình ái mộ thứ gì, không biết mình thích gì, đo đắn mình phải gì, lạc lõng với hoang mang.

Mình có một bạn bạn, việc làm ổn định định, lương cao, fan ngoài nhìn vào thì thấy nó ngoài ra là một đứa tốt giang và thành đạt. Chỉ có bản thân nó new biết, nó sắp không chịu đựng được, rủi ro khủng hoảng đến nút nào, khi nhưng mà ngày nó nó cũng chỉ quanh quần với việc ngủ dậy, đi làm, về nhà, ngủ rồi mai sau lại đi làm, đến vào buổi tối cuối tuần được nghỉ ngơi thì lại đến lớp cao học. Cứ vậy cứ vậy, cái cảm giác không biết bản thân ngày mai mong gì, buộc phải gì nhưng cứ lặp đi lặp lại như một cỗ máy khiến nó phân phát điên và găng tay kinh khủng. ý muốn bỏ việc, bỏ học, mong mỏi cứ thay mà buông bỏ toàn bộ những thứ có tên “ổn định bình yên” đến đáng sợ ấy. Nó nói “nếu tương lai tao chết, có lẽ rằng tao cũng chả cảm thấy nuối tiếc gì, cũng chả cảm xúc gì. Chết một biện pháp lãng xẹt, chết mà chẳng gồm gì nhằm nuối tiếc. Chết khi nhưng mà người sau cùng mình bắt gặp là sếp hoặc đồng nghiệp, hay công việc cuối thuộc mình làm cho là check mail hoặc coi xét tài liệu”. Đáng sợ và hãi hùng bao nhiêu. Mình tin rằng, rất nhiều người, đã có lần trải qua cảm giác kiệt quệ hoang mang lo lắng thảng thốt như vậy.

Hay là cái sự “cả thèm giường chán” của Khưu Thiên cũng khiến mình đồng cảm vô cùng:

“Tính biện pháp Lý Dĩ Thành lạnh lùng và thờ ơ, chỉ biết dồn toàn trung khu toàn ý vào đa số thứ mình cho rằng quan trọng, một thiết kế, nhì du lịch, và bố là yêu thương đương. Tất cả nhiệt tình của Lý Dĩ Thành phần lớn đặt vào duy nhất bố thứ đó, như tuyến phố một chiều khi đang đặt chân lên thì mãi mãi không có ngày trở lại.

Khưu Thiên, ngược lại, là người mang lòng nhiệt thành với tất cả thứ tuy thế lại chẳng thể thương mến thứ nào được nhiều năm lâu. Con bạn anh thực sự khôn xiết “cả thèm chóng chán”, như tuyến đường dẫn đến nhà ga nhì tầng của Đài Bắc, chẳng cần anh đi lạc, nhưng mà là anh phân vân mình phải lên tầng nào.”

Đôi khi cảm giác trống rỗng xứng đáng sợ khi không một trang bị gì có thể đem lại cho bản thân nhiệt tình dài lâu. Đôi khi cảm xúc phát sợ mẫu sự hờ hững của mình. Đôi lúc cảm thấy chán ghét sự hời hợt ấy, khi mà hoàn toàn có thể rất phù hợp phút này phút sau sẽ chán, khi mà rất có thể rất hào hứng với một thứ nào đó nhưng ngày mai sẽ quên luôn, hoặc khi là, nỗ lực tìm tòi, cố gắng đạt được, nhưng đến khi dành được thì lại cảm thấy yên tâm như chẳng bao gồm gì, không một chút hứng thú, không một chút ít thành tựu. Hy vọng có một thứ gì đó khiến mình khát cầu, khiến cho mình điên cuồng, khiến cho mình gật đầu đồng ý vứt bỏ mọi thứ cơ mà theo đuổi, để bản thân “không còn là một chính mình”.

“Nói white ra là cậu chẳng có chỗ nào để bấu víu.” Thái hậu trực tiếp tâm sự ý nghĩ về trong đầu Khưu Thiên.“Trên quả đât này chẳng điều gì hoàn toàn có thể khiến cậu vì nó cơ mà hy sinh. Tình yêu, gia đình, đam mê, mơ ước, chẳng gồm gì.”

Và, cái cảm xúc “cả thèm giường chán” ấy cũng khiến cho Khưu Thiên cảm thấy phiên bản thân mình bắt đầu thật sự là fan thất bại trong tình cảm, mặc dù anh đã thử qua 16 côn trùng tình, sở hữu tiếng phong lưu đào hoa.

“Thái hậu, chị kể mấy chuyện đó có tác dụng tôi thấy đời bản thân thật thê thảm. Chị biết không, tôi đã từng có lần quen 16 người chúng ta trai, 16 người lận đó! fan nào tôi cũng thích rất thực lòng rồi bắt đầu tiến cho làm quen, ráng nhưng toàn bộ đều ko thành! thiệt sự là chưa tồn tại người nào khiến tôi rung động… Rốt cuộc đời tôi là mẫu thể một số loại gì?”

 “Khưu Thiên cúi đầu chôn phương diện vào thân hai tay, stress khôn cùng. Anh biết cảm hứng thích một bạn là như thế nào, biết làm thế nào để theo xua đuổi đối phương, biết nắm những thế dữ thế chủ động trong một mọt quan hệ, thậm chí còn biết phân tách tay làm thế nào để cho khéo nhất. Chỉ nên anh chưa thực sự yêu một người nào, từng nào lần hẹn hò của anh cũng chỉ để vùi phủ nỗi đơn độc mà thôi.

Dù mang đến Thái hậu không hề nhỏ minh, nhưng với duyên phận của Khưu Thiên cũng bó tay ngần ngừ làm gì, không có cách nào cả. Chị chỉ biết răn dạy anh là người thì cần tự biết hài lòng, có biết bao nhiêu người cũng như anh, chẳng search thấy bạn tâm đầu ý hợp, thậm chí là cả đời mải miết kiếm tìm cuối cùng vẫn là tay trắng. Nhưng, mặc dù Khưu Thiên biết Thái hậu nói đúng, thì anh vẫn không cam lòng, vẫn không thể hoàn thành khát khao search một người rất có thể khiến mình yêu mến thực sự.

“Khưu Thiên biết Thái hậu nói đúng, từ lúc còn thanh xuân bừng bừng dốc hết tâm tư ra khao khát, mang lại lúc tung rời stress như hiện tại tại, có rất nhiều người trong giới cũng giống anh, kiếm tìm mãi search mãi vẫn không thấy một nửa của đời mình, cứ thể để tuổi xuân lặng lẽ trôi đi. Tuy vậy anh đã sống từng nào năm, vẫn nhìn bao nhiêu thứ, thấy từng nào điều, chỉ đơn giản và dễ dàng muốn tìm cho mình 1 bàn tay để chũm suốt cuộc đời, lẽ nào cũng là thừa tham lam giỏi sao?

Anh ý muốn biết cảm giác đau đến tim gan là như thế nào. ước ao biết nỗi đơn độc trong cực kỳ trong tình thương ra sao. Muốn cảm nhận hạnh phúc đến tràn trề trong lồng ngực. Ao ước nắm tay chỉ tốt nhất một người đã cảm thấy cuộc đời viên mãn. Chỉ bởi vậy là được rồi. Chỉ vậy thôi, anh không mong gì hơn.

 Anh chỉ là, muốn được nếm cảm xúc yêu nhưng thôi.”

Rung động mang lại nghẹn ngào, cảm thông sâu sắc đến xót xa. Bao gồm nó, đó là cái xúc cảm thèm khát được “yêu” một bạn đến nhường nào. Dù nên đau khổ, mặc dù yêu mang đến bất chấp phiên bản thân, dù đê mê cuồng dù dở người ngốc, dù mất lý trí, cho dù yêu dến không còn là mình, cho vỡ vụn tim gan, tuy thế vẫn ao ước biết, cái cảm giác rung động cho tận sâu đáy lòng ấy là gì. Chỉ mong được một đợt nếm thử, được cảm thấy sự run rẩy niềm hạnh phúc hay đau đớn đến vỡ òa ấy.

Bạn mình rất thú vị hỏi “sao mình không yêu?” hay tín đồ khác nhìn vào bảo “chắc lại kén chọn chứ gì?” hoặc “thôi yêu được rồi đấy”, bản thân chỉ biết cười cợt trừ. Thật sự, chưa tồn tại người nào khiến cho mình rung rượu cồn thì yêu kiểu dáng gì? không phải là không muốn, không phải né tránh hay sợ hãi, cơ mà là không có, không xuất hiện. Có lẽ nào cứ vơ bừa một người, trải sang một mối tình nhạt nhẽo, hay nỗ lực thử “mưa dầm ngấm lâu”, nỗ lực yêu? nhưng lại nếu ngay cả cảm giác “yêu” còn phải cố gắng, thì còn điều gì là tình cảm nữa?

.

Nói về chuyến du lịch và A Phát, Khưu Thiên chạm chán cậu khi anh bị Thái hậu đá thoát ra khỏi nhà nhằm thử xúc cảm “du kế hoạch bụi”. Chỉ mới chạm mặt nhau thôi tuy nhiên chỉ qua vài khẩu ca chuyện, “cả hai đã y như quen biết tự lâu”. tưởng như chỉ là một cuộc chạm mặt vu vơ, rồi ai lại đi đường tín đồ nấy, vậy mà, như cái duyên, Khưu Thiên gặp mặt lại A phát lần nữa, để rồi nảy sinh tình cảm, ghi nhớ mãi ko quên.

Trong lần chạm mặt thứ 2 này, đôi mặt vẫn như cũ, dễ dàng tìm được sự đồng điệu từ nhau, vui vẻ thoải mái mà nói chuyện. Chỉ khi nói đến cái tên mình, khi A Phát rất khác như phần nhiều mọi tín đồ đểu ai oán cười hay khen thương hiệu anh lãng mạn, thì cậu chỉ nói “Cái tên này hẳn là cực kỳ có ý nghĩa sâu sắc với anh.”. Sự khác hoàn toàn và khóe mắt lấp lánh ý cười ấy, đôi mắt như “hai mảnh trang non lấp lánh lung linh sáng ngời” ấy đã khiến Khưu Thiên cảm giác được sự rung hễ mãnh liệt từ tận sâu bên trong mình:

Cái lạnh trong không khí tràn cả vào khung người Khưu Thiên bỏ mặc một lớp áo lông dày, mà lại lồng ngực anh lại nóng dần lên như lửa, lòng lòng thắt lại, hình như không thở được. Anh cúi fan thở hắt ra một hơi, một nỗi khiếp sợ vô hình men theo mạch máu, trào ra lỗ chân lông rồi tan vào không khí, Khưu Thiên không hiểu nhiều được chuyện gì vẫn xảy ra, chỉ cảm thấy ngực bản thân nhói lên đau đớn, trọng tâm trí như mờ dần dần đi.”

Cho cho đến khi tỉnh dậy chỉ thấy một mảnh trống không, chỉ với lại cái chăn trắng đã có gấp cẩn thận, hơi ấm của fan giường mặt cạnh trong khi không còn thì Khưu Thiên mới đùng một phát cảm thấy thảng thốt, dường như anh vừa bị vuột mất một thứ gì đấy vô cùng đáng giá.

Đáy lòng Khưu Thiên bỗng nhiên bị khoan vào một giếng sâu, nước ngập cho tràn bờ.”

Với những người dân tin vào duyên phận như mình, khi gặp gỡ được một người mà bản thân thấy vô cùng hợp, bao gồm sự đồng điệu mà thi thoảng ai gồm được, còn chưa kịp làm thân quen hoặc giữ gìn liên lạc mà kẻ thù đã biến mất, hẳn cần đau lòng vô cùng. Có gì đấy nghẹn ngào ko cam tâm, chỉ với biết khi nào mới bao gồm thể gặp gỡ lại một bạn như thế, chỉ cần trong cuộc đời này, bao gồm bao người hoàn toàn có thể mang lại mang đến mình cảm hứng như vậy? Vậy nhưng còn còn chưa kịp tạm biệt, bạn đã tránh xa mình mất rồi. Trên tuyến đường đời này, có những cuộc chạm chán gỡ vô tình, lại nhằm lại những dấu ấn tất yêu phai mờ, với theo nỗi tiếc nuối thương và nỗi ân hận hận liên hồi mãi.

.

Trở về Đài Loan, Khưu Thiên quyết chí search lại tín đồ tên A vạc ấy. Tuy rằng anh biết chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng so với A Phát, bạn đã đem đến cho anh cái cảm giác hòa hợp mang đến kỳ lạ chưa ai có tác dụng được, fan gây đến anh sự nuối tiếc cho nghẹn lòng về lời chia tay chưa kịp nói với cái cảm xúc rung đụng khi thấy niềm vui như miếng trăng non ấy khiến anh cảm thấy hay dự cảm, cậu đó là người “đặc biệt” ấy, hay có lẽ trong lòng anh một trong những phần mong chờ có lẽ rằng đối phương đó là người sẽ khiến anh biết xúc cảm “yêu” là cụ nào.

Thông tin quá không nhiều ỏi khiến Khưu Thiên như dò kim đáy bể, lần trước tiên trong đời anh cảm thấy bản thân ráng chấp điên loạn mà search một ai kia như vậy, dại khờ đến như vậy. Tuy thế trời ko phụ lòng người, sau cùng anh cũng kiếm được blog của A Phát, nhưng thông tin vẫn quá không nhiều ỏi, không đủ thông tin để anh có thể tìm được cậu. Chỉ là, khi đọc phần nhiều dòng trong blog ấy, anh cảm xúc như có người đã chạm được vào trái tim mình. Tín đồ ấy nhìn thấy thứ “cô đơn” của anh, thứ phía bên trong anh nhưng mà rất không nhiều người rất có thể cảm nhấn được, tín đồ ấy ý muốn xoa vơi sự đơn độc của anh, muốn sát cánh sánh vai thuộc anh.

 “Gặp được một người vừa êm ả dịu dàng vừa vui tính, lúc cười cợt rộ lên nhìn như ánh phương diện trời, cơ hội ngồi nghe chuyện lại như một đứa trẻ. Chỉ là… bóng hình đó đi trê tuyến phố thật cô đơn, tôi cố gắng bước thiệt nhanh, chỉ mong sóng vai cùng bạn một đoạn. Tôi đã nhớ rõ bạn đó. Hi vọng anh đã nhận được được lời tạm biệt của tôi, hi vọng anh không còn cô đối chọi nữa.”

Như Thái hậu đã nói, thảm kịch của Khưu Thiên “Là cậu thừa rực rỡ, luôn luôn tỏa sáng giữa đám đông và thu hút số đông ánh mắt, cơ mà càng như thế thì càng cô độc, vày chẳng ai dám lại gần cậu, chúng ta chỉ dám đứng trường đoản cú xa chú ý lại ánh sáng đó mà thôi.”. Cũng bởi vì chỉ dám đứng xa quan sát như vậy, mà tín đồ ta chỉ chú ý được chiếc vỏ ngoài đẹp đẽ sáng rực ấy của anh, mà chẳng thể nhìn được thứ phía bên trong anh, thiếu hiểu biết nội trọng tâm anh như nào, không hiểu được anh cô độc đến nhường nào. Có lẽ rằng vì anh quá nóng bỏng, nên bạn ta sợ âu sầu không dám lại gần, chỉ dám nhìn anh rồi lướt qua anh, xong để mặc anh đơn lẻ lặng lẽ. Thế cho nên nên, tất cả lẽ, trước gần như lời tâm sự thật lòng ấy của A Phát, Khưu Thiên đã biết thành rung động.

.

Rồi sự kiên cường của anh cũng rất được đền đáp, anh đã chạm mặt lại cậu. Vì chưa biết tính phía của đối phương nên anh vẫn luôn luôn tự dặn mình, đừng thích, chớ thích, hãy chừa lại đường lùi cho bạn dạng thân. Anh cũng biết rằng, ở loại tuổi này, nếu lần tiếp nữa tan vỡ, trường hợp tấm lòng chân chân thật thật của anh ý không được đáp lại, thì đó là “tự tìm con đường chết”. Dẫu vậy anh vẫn không kìm nổi xúc cảm của bạn dạng thân, sự rung hễ mãnh liệt từ bỏ tận tâm can khi nhìn vào song mắt lấp lánh lung linh ánh cười, gương mặt như nắng và nóng sớm ngày hạ ấy. Anh sẽ biết, mình ngừng rồi. Anh, chấp nhận sa chân vào nhỏ đường không có lối về, trái tim đã trở nên bắt bởi cậu thật rồi. Hoặc có lẽ rằng anh quá khát vọng được “yêu”, ko kìm lòng mà hy vọng nếm trải nó, dù đau khổ hay dù bị tổn thương, vẫn cam tâm tình nguyện.

“11 năm. Vẫn tơ tưởng một lần được biết đến hai chữ ái tình, được chạm mặt một fan quan trọng, rứa tay tín đồ đó đi hết tháng năm còn lại của cuộc đời, dẫu gồm có bất hòa nho nhỏ, phần đa hờn giận cãi cọ bình thường, giản đơn nhưng hạnh phúc. Quan trọng ngờ chớp mắt vẫn 11 năm, còn sót lại đây vẫn là kẻ cô đối kháng không sao bay được.”

.

Từ trước tới nay, Khưu Thiên chưa từng nỗ lực quá các trong tình cảm. Mê thích thì quen, không mê say thì phân chia tay, đầy đủ gì thừa tốn công hay phức hợp anh phần lớn tránh xa. Bởi vì vậy, ái tình dài nhất của anh ấy cũng chỉ có nửa năm, hay thậm chí có tình ái còn chỉ trường thọ được 2 tuần. Vậy mà, đứng trước Lâm Nhược Thần, đều kinh nghiệm so với những mối tình trước đây của anh trọn vẹn vô hiệu, anh lừng chừng phải làm cho sao, trọn vẹn mất phương hướng cùng lạc lối. Mặc cho những trở ngại và rối bời, đắn đo phải làm cho sao, anh vẫn chẳng bí quyết nào buông tay, chẳng phương pháp nào đẩy mình thoát khỏi sức hút của cậu, anh có lẽ rằng mơ hồ mà cảm giác rằng, thiết bị yêu thương này ở đâu đó thoáng nghe mùi xuất xắc vọng.

Và tất cả lẽ, vì chưng lần thứ nhất rung rượu cồn với một fan nhiều như thế, anh lại đâm ra sợ hãi hãi. Một bên vừa muốn kẻ thù có cảm xúc với mình, một bên vừa muốn kẻ địch không nên đồng tính. Như lời Thái hậu nói, do tại quá thích mới đâm ra mâu thuẫn như thế. Vị quá thích, nên anh cực kỳ sợ nếu cậu cũng đáp lại anh với rồi hai tín đồ xác lập mọt quan hệ, thì biết đâu cậu ấy cũng lại trở thành trong số những “người cũ” của anh, lại là một trong những quá khứ nào đó, cùng anh lại thường xuyên con con đường cô độc của mình? giả dụ cậu là bạn dị tính, anh còn rất có thể lấy dòng cớ đó để duy trì mối quan liêu hệ bạn bè, nhằm không đi thừa ranh giới với cậu, để không nảy sinh những khát khao hóng mong, để hoàn toàn có thể dập tắt những hy vọng khát cầu quá đỗi mãnh liệt, để còn rất có thể quay đầu đối với tình cảm này, nhằm cậu có thể vẫn luôn luôn bên anh bầu các bạn như một tri kỷ, để anh không thiếu tính cậu. Chính bới quá thích, bắt buộc mới sợ hãi mất đi mang lại vậy, chính bới là “đặc biệt”, bắt buộc mới trân trọng đến mức thà không tồn tại được còn hơn để mất đi. Nhưng cũng chính bởi quá thích, bắt buộc nếu đối phương chỉ rất có thể đối với anh như “bạn”, cũng chằng khác gì hành hạ anh, anh hẳn sẽ đau lòng và không thể chịu được. Lần trước tiên có cảm xúc như vậy với 1 người, nảy sinh sự xích míc đến cào xé tim gan, giằng xé đấu tranh ấy khiến Khưu Thiên thiệt sự lo sợ hoang mang.

.

Tính cách ngừng khoát nhất quyết của Lâm Nhược Thần khiến cho Khưu Thiên càng cảm giác hy vọng của mình trở nên mỏng tanh manh. Chú ý lại tính bí quyết “cả thèm nệm chán” không chút kiên quyết của mình, anh càng thấy từ bỏ ti hơn bao giờ hết.

Đóng cửa nhà lau chùi và vệ sinh lại, anh vội vàng vàng ôm lấy trái tim đang đập mong vỡ tung lồng ngực, lao động trí óc choáng váng, tương đối thở đứt đoạn, “Sao ráng này, sao thế này…” Khưu Thiên thì thào tự nói, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại. Lâm Nhược Thần là một trong những người khi mến mộ điều nào đấy sẽ quyết trung ương theo đuổi, nỗ lực không oán không hận, lòng kiên cường của cậu khiến Khưu Thiên cảm xúc mình thua thảm kém, dù Lâm Nhược Thần thiệt sự đồng tính cũng trở nên không ưng ý anh, một kẻ sống đến bây chừ chưa từng thực sự mê man điều gì, tính bí quyết cả thèm nệm chán, chỉ biết đuổi theo những tình thương qua đường được chăng hay chớ.”

Bên cạnh đó, cũng vày sự kết thúc khoát cùng tỉnh táo bị cắn dở của cậu, cơ mà Khưu Thiên hiểu đúng bản chất Lâm Nhược Thần là loại người “biết rõ phiên bản thân bạn muốn gì, bất đề xuất yêu đương, không phải vì đã từng có lần tổn thương, chưa phải vì vô vọng với tình yêu, càng không cần ai đó mang đến cứu vớt, sống yêu đời với vui vẻ hơn bất cứ ai với không phải tình yêu” hay như Dĩ Thành nói, cậu là loại tín đồ “hiểu rõ ước muốn của bạn dạng thân, không lúc nào sống dựa vào tình cảm của fan khác.”, “biết mình thực sự mong muốn điều gì, nếu người ta vẫn xếp cậu vào danh sách không tương thích thì cậu tất cả ráo riết theo xua cũng vô dụng, còn nếu đã nghĩ cậu ham mê hợp, không phải đuổi, bạn ta tự bản thân chạy đến.

Mà chính cậu lại nói với anh rằng, cậu thích cuộc sống một mình, dù là phải bỏ qua những xúc cảm hạnh phúc do tình yêu mang lại, hay phần lớn điều xuất sắc đẹp của tình yêu, cậu vẫn chấp nhận, thỏa mãn với cuộc sống đơn độc, chỉ ước ao cứ vậy cơ mà đi hết quãng đời còn sót lại này, không thích yêu đương tùy chỉnh thiết lập mối quan hệ nam nữ với bất kỳ ai nữa. Cùng với cậu, cuộc sống thường ngày 2 người chỉ đem về cho cậu bất tiện và mệt nhọc mỏi. Vậy nên, Khưu Thiên lúc đó đã biết, bản thân hết hy vọng rồi. Nếu địch thủ đã chỉ coi anh là bạn, thì vĩnh viễn, vẫn chỉ coi anh là bạn. Sản phẩm công nghệ tình cảm vô vọng của anh, lần thứ nhất nảy sinh, cũng cứ nạm mà đề nghị chôn vùi.

.

Tự yên ủi mình rằng “thích rồi đã nhạt đi theo thời hạn và tự từ phát triển thành mất, và hầu như đau yêu quý như có như không này, đều xúc cảm rối ren này đã theo nhịp sinh sống mà dần dần tan đi, ở đầu cuối lại về bên như cũ, cục bộ quá trình và thời gian anh thường rất quen thuộc, rất nhanh thôi, không đề xuất gì cần vội, qua vài ngày phủi đi lớp bụi đất trên người, lại thay đổi một hảo hớn đầu nhóm trời chân đạp đất.” nhưng mà anh thiệt sự ko cam lòng. Anh không đành lòng mình vẫn cứ mãi chỉ là một trong người các bạn của cậu như vậy, anh ao ước bước vào trái đất nội trọng tâm của cậu, ý muốn hiểu cậu hơn nữa, ước ao cận kề cạnh bên cậu.

Tất cả cảm hứng dồn nén bập bùng ấy đã đồng ý không thể kìm nổi lúc Lâm Nhược Thần thốt ra câu nói “người cũng như tên”. Chỉ một lời nói thôi đã ưng thuận phá vỡ đều phòng con đường yếu ớt cuối cùng trong lòng anh, chặt đứt mặt đường lui của trái tim anh, “như một bàn tay vô hình đào lên bí mật sâu kín nhất đã được chôn chặt thân tầng tầng cảm xúc”, “như dòng cào của tín đồ quét lá, trên mặt đất che đầy lá thu rụng tàn khốc quét qua từng yếu từng kém một, để lòi ra tầng lá mục nằm ở tận tay sâu nhất đã vữa nát từ lâu, đau mang lại trào nước mắt”. Anh vẫn chẳng thể xoay đầu nữa rồi. Đã không chỉ với là “rất thích”, mà đã là “yêu” rồi. Chiếc thứ tình yêu đối chọi phương này, đang không thể dập tắt được nữa, cứ ráng mà âm ỉ để rồi nhức đớn.

Từ lâu, Khưu Thiên đã nhận ra rằng, tên mình với một ý nghĩa sâu sắc đặc biệt. Bởi vì anh hiểu, bạn dạng thân anh cũng như cái tên mình – Mùa thu.

 “Rất nhiều năm tiếp theo đó, ở đầu cuối anh đang hiểu, mình đó là mùa thu. Không phải mùa hè gắt gay phỏng lửa, không phải mùa ướp đông lạnh lẽo cô liêu, càng không phải mùa xuân ấm cúng cho vạn hoa nở rộ, mà lại là mùa thu. Bên dưới cảnh sắc xinh tươi và nhẹ dàng, là hồn thu cô đơn, u tịch, nhiều tình mà lại vô tâm.”

Hàng trăm hàng vạn người bước qua đời anh, chỉ tất cả duy nhất Thái hậu và cậu dấn ra ý nghĩa sâu sắc của cái thương hiệu ấy, không chỉ có vậy còn phân biệt từ siêu sớm. Ngay cả Dĩ Thành người bạn bè tay chân của anh ý cũng thiếu hiểu biết nhiều được chân thành và ý nghĩa của nó. Cậu ấy còn hiểu rõ sâu xa anh hơn hết Dĩ Thành, cậu là người rất có thể nhìn tận sâu vào vào anh, thấy được đa số thứ nhưng mà chẳng ai tựa như các mối tình trước đó của anh có thể thấy. Đặc biệt đến vậy, ý nghĩa đến thế. Cơ mà rốt cục, cậu chỉ coi anh như “mặt trời”. Mặt trời chói sáng tỏa nắng nhưng xa cách. Dù có thể chạm vào tận sâu trọng điểm hồn anh, thì kẻ thù vẫn bình thản mà bỏ qua, chỉ lãnh đạm coi anh là mặt trời, sản phẩm công nghệ chỉ có thể đứng chú ý liếc mắt mà lại sẽ bắt buộc chạm vào, sẽ cứ thế rời xa, đang cứ cầm mặc kệ anh cô độc hết cõi đời này. Khưu Thiên tưởng chừng như đau mang đến không chịu được, lần đầu tiên anh yêu thương một người, lần thứ nhất anh rung động cho tận sâu vai trung phong can, nhưng kẻ địch không yêu cầu anh, anh cho, nhưng địch thủ không muốn nhận. Sản phẩm tình yêu ko có hy vọng này, khiến anh buồn bã đến khôn cùng.

.

Cố nạm nghĩ thông rằng “mong mong của anh ngay từ trên đầu đã là “muốn biết xúc cảm yêu một người” cơ mà chẳng đề nghị “muốn thuộc một fan nói giờ đồng hồ yêu”, giờ đồng hồ điều nên biết đã biết, vậy hãy cứ lặng yên mà cảm nhận, cho một thời điểm nào này sẽ tự cảm giác đủ đầy.

Xem thêm: Review 6 Loại Phấn Laneige Có Tốt Không ? Review Top 5 Cushion Tốt Nhất Laneige

”, anh vẫn đối xử với cậu tầm thường thản thản như một người bạn, ở cạnh cậu mà lại từ tự cảm nhận mùi vị của tình yêu, dù đắm say tình ra sao, vẫn nỗ lực giữ lại tỉnh hãng apple cho bạn dạng thân, nỗ lực chôn cất những cảm giác dữ dội khỏe mạnh ấy vào tận sâu lòng lòng.

Khưu Thiên đích thực là kẻ si tình mê muội, tuy nhiên Khưu Thiên vẫn cứ là Khưu Thiên, trong thừa khứ giàu sang cũng coi như kinh nghiệm tay nghề đầy mình, nên lúc đối diện với Lâm Nhược Thần vẫn bình tĩnh ung dung, ko một hành vi sai, không một lời nhằm lộ, tất cả nỗi lòng và đông đảo si mê khờ dại, những xôn xao hoang mang đầy đủ bị đậy giấu bên dưới tầng lá mục ở nơi tận cùng đó, của cả những điều đã từ khóa lâu vữa nát.”

Nhưng, tình yêu càng các thì lại càng mong muốn nhiều. Như Thái hậu đang cảnh báo:

“Có biết tình yêu sệt biệt nơi nào không? Đã yêu, nhất mực sẽ ao ước được hồi đáp, dẫu vậy nếu cậu hy vọng hoa trắng nhỏ tuổi đáp lại cậu thì cậu chấm dứt đời rồi, cực tốt nên ngừng ở tiến độ này thôi.”

Chính vậy, nếu như yêu mà không đề nghị hồi báo, tức là bản thân còn rất có thể tự chủ với tình yêu của mình, điều khiển được nó, còn chưa hy vọng đợi nhiều ở tình yêu này, còn đứng tại phần rìa của cơn sóng, còn rất có thể “cứu” được. Nhưng nếu khi đã mong được hồi đáp, có nghĩa là đã bị dựa vào vào đối phương, tức là những hy vọng, hầu hết khát khao, những ước muốn đã nảy sinh, đang chìm hãm trong tình yêu, đã trở nên phụ thuộc, buộc ràng vào đối phương và đánh mất bạn dạng thân mình. Mong muốn càng nhiều, lại càng đau khổ.

.

Đọc mang đến chương Lâm Nhược Thần hiểu ra Khưu Thiên là gay từ lâu và Lâm Nhược Thần cũng chính là gay nhưng mình bị choáng. Mình cảm xúc con fan cậu bịt giấu thừa tốt, ẩn nhẫn quá tốt và cực kỳ nguy hiểm. Toàn bộ những lưu ý đến tất cả hầu như tình cảm của cậu dành cho Khưu Thiên, được cậu giấu kín vào 1 góc, âm thầm chiêm nghiệm. Dù biết anh trải qua không ít mối tình, cho dù nghe những người cũ của anh nói về anh như một sản phẩm xa xôi cần thiết chạm được, thì cậu cũng không tránh xa anh hay cư xử khác đi nhưng mà cậu chỉ im lặng quan sát anh dưới con mắt của chính bản thân mình để rồi đánh giá rằng anh thực ra, vô cùng gần gũi. đồ vật cậu quan lại tâm chưa phải là Khưu Thiên trong lời người khác nói hay Khưu Thiên của vượt khứ, mà là Khưu Thiên của hiện nay tại, một Khưu Thiên gần cận thân cận cùng với cậu, “dịu dàng cùng thiện lương”. Cũng chính do sự khác hoàn toàn ấy cơ mà Khưu Thiên ko kìm chế được bản thân mà ngày càng sa vào lưới tình, nhằm rồi càng khát cầu được đáp lại nhiều hơn. Dù hiểu rõ là không tồn tại hy vọng, dù biết rõ bạn dạng thân chỉ như bé thiêu thân lao nguồn vào lửa, dù thấu hiểu là đường cụt, nhưng không tồn tại cách nào kiểm soát, không tồn tại cách nào kiềm chế.

 “Anh Cường đã từng nói, có một số trong những người dù gần gũi đến đâu đi nữa cũng chỉ hoàn toàn có thể làm bạn, như Lý Dĩ Thành; lại có những người dân chỉ rất có thể là khách hàng quen, như những bạn trai cũ; nhưng gồm người, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết mình đã xiêu lòng, và trong tương lai cũng chỉ hoàn toàn có thể xiêu lòng cơ mà thôi.”

Tất cả cảm xúc như tuôn trào, thứ đặc biệt quan trọng của người ấy, xinh tươi của tín đồ ấy, sản phẩm công nghệ cảm nhận xinh tươi dịu dàng tín đồ ấy giành cho anh khiến cho anh khát cầu hy vọng giữ kẻ địch lại. Trái tim hoàn toàn lấn át lý trí, cơ thể anh kêu gào khao khát kẻ địch , ngay trong lúc này, anh chỉ hiểu được không thể để cậu đi, còn nếu như không anh sẽ không còn thể chịu đựng được.

 “Đây nào nên điều Khưu Thiên hy vọng mỏi, mà lại anh đã chẳng thể làm cái gi hơn, anh hy vọng người này, rất mong rất hy vọng cậu, dẫu chỉ là 1 trong những đêm ân ái, dẫu cũng chính vì men say gửi đẩy hay lòng yêu kính trỗi dậy, vớ cả, anh rất nhiều muốn. Mặc dù sáng hôm sau hai mắt cậu đã chẳng còn bởi vì anh mà che lánh, mười ngón tay sẽ không thể thi thoảng chạm vào vạt áo anh, sẽ không được thấy cậu xoay đầu nở một nụ cười thanh không bẩn tận đáy lòng, mặc dù cho là vậy, cho dù một đợt nữa Lâm Nhược Thần sẽ rời ra khỏi anh ko lời trường đoản cú biệt, thì tối nay, tích tắc này, anh cũng không cam lòng để cậu ra đi.”

Thật sự đọc tới đông đảo dòng này yêu đương Khưu Thiên vô cùng vô cùng. Buộc phải đau lòng đến mức nào, khát khao tới mức nào, tuyệt vọng đến nấc nào, đắm say tới cả nào mới đưa ra yêu cầu như vậy. Lúc chỉ dẫn yêu ước ấy, hẳn anh phải nhận ra rằng, rất gồm thể, anh đã mất địch thủ mãi mãi. Lúc chỉ dẫn yêu ước ấy, hẳn anh phải phân biệt rằng, bản thân đã vi phạm luật những gì mà mình luôn tự nhủ, rằng cứ đứng một bên lặng lẽ âm thầm như vậy. Lúc đưa ra yêu cầu ấy, hẳn là anh đã cần lường trước được rằng, phía sau một đêm say đắm nồng thắm này, gồm thể đó là tuyệt vọng.

 “Anh search thấy một lối ra vị trí nhà ga nhì tầng của Đài Bắc, mà lại lối ra đó lại bị tường đá đậy lấp, có thể vách ngăn ấy nặng nề đến cả chẳng có cách làm sao vượt qua, rất có thể nếu quá qua sẽ chỉ với hoang tàn đổ nát, hoặc cũng rất có thể như Thái hậu nói, hồn mai sẽ âm thầm lặng lẽ ra đi, chỉ trơ lại thân xác, nhưng tuy nhiên nào, còn nếu như không bước qua, đang không khi nào có được đáp án.

 Tại sao không thử nỗ lực hết mình, dù hoàn toàn có thể thứ nhưng mà anh tấn công mất, đằng sau tình yêu thương kia, sẽ chỉ với tuyệt vọng.”

Nhưng, cho dù trái tim này còn có tan vỡ, mặc dù rằng thân xác tàn tạ, mặc dù cho lòng này có hoang tàn đổ nát, anh vẫn bất chấp, vẫn không thể để cậu đi được. “Thà một phút huy hoàng rồi tự dưng tắt còn hơn bi ai le lói xuyên suốt trăm năm”, chắc hẳn rằng tâm trạng của Khưu Thiên đó là vậy.

.

Thứ ái tình âu sầu ấy càng ngày càng khiến Khưu Thiên mệt mỏi mỏi, như rút dần sức lực của anh. Anh phát âm rằng, nếu vẫn tồn tại muốn làm bạn với cậu thì thiết yếu như này, rất cần phải chấn chỉnh lại bản thân mà chọn cách cư xử đúng mực, nhưng mà anh ngày càng mất kiểm soát, chỉ việc một ánh nhìn của cậu thôi cũng đã đủ phá vỡ toàn bộ những chống tuyến kiên cố của lòng anh. Yêu thương cậu đến tận sâu chổ chính giữa can như vậy, nhưng phải giả bộ vui vẻ mang bộ vừa lòng với thứ tình cảm “bạn bè”, anh có tác dụng không nổi, anh sắp không chịu đựng được cơ mà kiệt sức. Gạch pin của anh đã chuẩn bị đi đến con số 0 mất rồi, anh sắp tới đi đến giới hạn của bạn dạng thân rồi. Kề bên đó, kẻ thù cũng ko ghét anh, suốt ngày kề cận anh, từng ngày tiếp xúc với những người mình yêu thương mà quan trọng yêu, khác nào tự tra tấn mình, không giống nào đẩy bản thân vào hố sâu tuyệt vọng, từ tay cầm dao đưa vào tim mình? Càng nỗ lực bao nhiêu, lại càng thấy bất lực thua trận bấy nhiêu.

Càng mong nhiều càng nhức khổ.

 Hóa ra, cõi lòng tan vỡ, chính là cảm giác như ráng này.

 Khưu Thiên khổ sở ôm đầu, khóc nghẹn ko thành tiếng.”

Thương Khưu Thiên vô vàn. Lần đầu rung cồn của anh, lần trước tiên đem tim gan bản thân ra yêu một fan đến thế, lần trước tiên khát khao một ai đó đến vậy, trước tiên tiên chấp nhận một quan hệ làm bạn chỉ để giữ kẻ địch lại, đầu tiên tiên… các lần trước tiên ấy, phần đa thuộc hết về một người. Nhưng, đối phương dứt khoát đến vậy, nhất quyết đến thế. Dòng thứ nhất quyết ấy như từng nhát dao chui vào lòng anh. Đối phương thà quên anh, đồng ý coi anh như một sản phẩm công nghệ “nuối tiếc” nhưng cố định không gật đầu yêu anh. Dù nên trả giá bằng cô độc, cậu cũng cam lòng không ân hận hận, sự kiên cường đó như những tảng đá phệ bịt chặt đường ra của Khưu Thiên. Không tồn tại hy vọng, vốn đã không tồn tại hy vọng, thấu hiểu là không có hy vọng, tại sao còn hy vọng chờ nhiều tới vậy, tại sao còn đau khổ đến chũm này?

.

Khóc một trận thật lớn, cố gắng bình tĩnh lại trọng tâm tình, anh liên tục tự nhủ không được kích hễ không được mất kiềm chế. Lại tự nói mình rằng nếu cứ mất bình thản như vậy đối thủ sẽ rời vứt anh, nếu anh cứ biểu lộ tình cảm ra do vậy thì đó là ích kỷ, là đem đến gánh nặng mang lại đối phương, rồi kẻ thù sẽ bắt buộc ở lân cận anh nữa. Yêu một bạn chẳng buộc phải là muốn cho tất cả những người đó niềm hạnh phúc sao? mà lại thứ niềm hạnh phúc của cậu chính là tự bởi vì tự tại không biến thành ràng buộc. Được cậu để trọng điểm mà thương yêu đã là một trong hạnh phúc của anh ấy rồi, cần hiểu rõ tự thỏa mãn, trường đoản cú hài lòng, đừng quá tham lam. Chẳng thể để mất cậu, quan trọng để mất cậu ấy, dù nên chôn chặt tình cảm này, dù cho thối nát lòng này, mặc dù rằng tâm tàn phế truất liệt, cũng cần giữ đem cậu ấy.

“Thế mà lại chuyện tối qua đang trở thành một vết nứt nhiều năm trong thế giới của Khưu Thiên, phần đa thứ rồi sẽ theo đấy mà từ từ gãy đôi, dù hiện nay mới chỉ là một trong những đường rạch mỏng mảnh manh, nhưng thời gian qua đi, đang há thành vực sâu hoang hoác, không có gì cho anh một lối tảo về.”

Trái tim này, đã vĩnh viễn bị khuyết đi một trong những phần mất rồi, tấm lòng này, đã vĩnh viễn chẳng thể bình an được nữa rồi. Nếu anh đã mất là anh, liệu cậu còn hoàn toàn có thể ở ở kề bên anh làm các bạn anh nữa chăng?

.

Rời xa cậu vài ngày để đưa lại bình tĩnh cho bạn dạng thân, áp chế lại thứ cảm hứng không đề xuất có, nhưng “ngực anh tràn đầy thứ cảm giác cồn cào xa lạ, chẳng thể biểu đạt được bằng lời. Khi đau buồn giằng xé, lúc tê liệt chẳng còn cảm thấy được gì, tim này, phổi này, tưởng quặn lên rồi lại ko phải, như thân thể đã biết thành khoan vào một trong những lỗ thiệt sâu, vỡ toang ra, trống hoác. Tuy vậy lòng… lại không thực sự khổ sở, tương tự như miếng đệm bông thần kỳ, ngấm vào thật các đau yêu quý vẫn có thể thỏa mãn”. Tất cả lẽ, chỉ khi đối lập với Lâm Nhược Thần, khi bắt gặp cậu, thì đó là lúc Khưu Thiên nhức lòng nhất, không kềm chế nổi bạn dạng thân nhất.

Bốn ngày xa lánh cậu, đủ nhằm anh cảm thấy rằng, tất cả thứ nào đấy đã mất đi, quan trọng nào níu kéo lại được nữa. Cho đến khi nghe câu hát “Tôi như thân cây mùa thu, yên lặng đứng khu vực góc phố, quan sát phồn hoa trước mắt mà chẳng hoài quan tiền tâm, bởi vì điều đẹp tuyệt vời nhất nơi lòng lòng, đã mất nữa…” anh mới đột nhớ lại lời nói “Tấm lòng anh rất dịu dàng và thiện lương” ngày nào đó của cậu, anh đã nhận được ra rằng, các thứ giỏi đẹp thiện lương ấy đã không còn thật rồi. Thứ êm ả dịu dàng thiện lương ấy, vẫn vĩnh viễn chẳng quay trở lại được nữa.

.

Gặp lại cậu nơi Đài Trung, đồng thời gặp mặt em gái của cậu, Khưu Thiên biết rằng, cậu cũng rối rắm với thứ tình yêu này, cũng mất hồn thất đảm kinh hồn vì nó, anh mới hiểu rằng, bản thân thực ra cũng có tác rượu cồn không bé dại tới cậu. Nhưng, dù tác động không nhỏ dại đến đâu, thì cậu vẫn nhất quyết vẫn chẳng thoái chí lòng như thế, so với tình yêu của anh vẫn chỉ là mẫu lắc đầu lạnh lùng quyết tuyệt. Anh gian khổ nghĩ, nếu máy tình yêu này rốt cuộc chỉ nên tuyệt vọng, vậy thì bạn bè như này cũng tốt, không nhiều nhất, còn có cậu sinh sống bên, không nhiều nhất, nhiều khi còn hoàn toàn có thể nhìn thấy nụ cười trăng khuyết của cậu, còn rất có thể cảm thấy hơi nóng của cậu kề bên, còn rất có thể thân mật với cậu, vậy là tốt rồi. Trường hợp tình yêu thành hiện tại thực, biết đâu, cậu đang lại biến đổi một mảnh quá khứ nào đó, thôi thì, hãy cứ để tình yêu xinh xắn ấy chiếm cứ trái tim mình, phát triển thành nó thành khát khao mộng tưởng, xinh xắn như thế, mãi không va vào được như thế nhưng cũng chính bởi vậy mà tồn tại lâu hơn vĩnh cửu hơn không còn thảy. Như vậy, tốt nhất có thể phải không?

.

Em gái Nhược Thần đợt nữa dấy lên những hy vọng từ phía Khưu Thiên lúc cô cũng rất là ủng hộ cậu cùng anh. Cô phân biệt rằng giữa anh và Nhược Thần tất cả sự kết hợp ăn ý đồng điệu vô cùng, đó là cảm giác mà chưa tình nhân nào của cậu mang đến được mang lại cô. Cô cũng nhận biết rằng, Khưu Thiên đó là “người sệt biệt” ấy của anh mình, là kẻ đem không còn tình yêu thương của bản thân ra nhằm yêu cậu:

“Ừ, so với Tiểu Thần anh là hàng chính hãng giá thật, tôi có thể nhìn ra, anh cần sử dụng chính bản thân mình nhằm yêu anh ấy, mà chẳng đề xuất lấy tình thương ra đổi tình yêu, đái Thần khi đi bên anh rất tự nhiên và quen thuộc thuộc, khoảng không gian này, khi anh ấy ở cùng những người yêu cũ trước đây tôi trước đó chưa từng nhìn thấy, phần lớn kẻ này đều là sản phẩm dỏm, lúc đó tôi sẽ nói rồi mà anh ấy không nghe.”

Nhưng, như Khưu Thiên đã biết, với như em gái Nhược Thần cũng nhận rõ, thì dù anh là hàng chính hãng hay sản phẩm giả, thì hiện nay tại, Nhược Thần đều không có ý định thu mua. Sự kiên quyết của cậu là trang bị anh và cô khó khăn lòng thay đổi được, bắt buộc cưỡng ép, chỉ rất có thể lẳng lặng chậm chạp dùng biện pháp “mưa dầm thấm lâu” để tác động, hy vọng rất có thể làm biến chuyển trái tim của cậu, nhằm cậu rất có thể cảm động do tấm chân thành của anh, nhưng mà chìa tay đón lấy.

Đã nghĩ rằng bản thân đã gật đầu đồng ý được quan hệ “bạn bè” này, nhưng lúc trở về nhà, đối lập với tòa nhà trống vắng, chỉ còn lại một mình lạnh buốt khôn cùng, anh lại không khỏi đau lòng không kìm được nhưng mà nghĩ rồi một ngày nào đó, Lâm Nhược Thần rất có thể cũng đã rời vứt anh, cơ mà anh, sẽ không thể nào chịu đựng được. Cho tới lúc này, anh mới kiệt quệ nhận thấy rằng, toàn bộ ý nghĩ về làm bạn với cậu trường đoản cú trước tới giờ chỉ với vọng tưởng của bạn dạng thân, chỉ là thứ nhưng mà anh chỉ hoàn toàn có thể ước chỉ có thể cầu chứ bắt buộc làm. Không thể. Lâm Nhược Thần lộ diện và tồn tại đã như một niệm chăm bẵm ma với anh, là thứ quan trọng đặc biệt duy độc nhất với anh, là trang bị chỉ rất có thể yêu, quan trọng làm bạn. Ví như làm các bạn anh đã chết, sẽ buồn bã mà tung ra mất.

“Vào cái đêm anh vượt qua bức tường chắn đá đó, toàn bộ công sức trong khung người đều đang đem ra sử dụng, trường đoản cú bấy tới nay chỉ hoàn toàn có thể chống đỡ bởi chút tích điện dự bị còn sót lại, bi thảm cười thay, anh lại không nhận biết điều đó, vẫn luôn tự thôi miên phiên bản thân rằng “chỉ phải làm chúng ta là xuất sắc rồi”, làm sao biết đấy chẳng cần là sức mạnh lý trí, mà chỉ là sự giãy dụa sau cùng trước dịp sinh mệnh hoàn toàn cạn kiệt. Anh cần thiết làm chúng ta với cậu, thực sự không tồn tại cách làm sao làm bạn với cậu.

Lâm Nhược Thần, chỉ hoàn toàn có thể yêu.”

Đau xót cay đắng, lần thứ nhất trong đời dồn trọng tâm dồn mức độ yêu một người như thế, lần thứ nhất động tâm với một bạn đến vậy. Ba mươi năm mặt đường đời chỉ đổi mang một lần rút ruột rút gan, thiêu đốt trong tâm thức này, vậy mà, toàn bộ đổi lại chỉ nên hai giờ đồng hồ “bạn bè”, đau xót xuất xắc vọng, yếu ớt mà kém mọn, đáng tiếc không cam lòng, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ hoàn toàn có thể kiệt quệ chảy rời, tránh xa, lâu dài chỉ có thể rời xa, mới rất có thể có mong muốn bình trung khu khôi phục.

Khưu Thiên trừng mắt mắng phiên bản thân mình trong gương. Lâm Nhược Thần, kẻ ngây ngô này lấy cả bạn dạng thân mình ra nhằm yêu em, sao em không hiểu, sao em không hiểu, em không tiếc nuối tôi sao, thật xứng đáng tiếc, thực sự quá xứng đáng tiếc.

 Ngoài hành lang cửa số bóng đêm như nước, vô vọng dâng cả cõi lòng, như ban đêm ấy anh không thể nào để cậu ra đi.”

 “Những tưởng rất có thể mãi mãi vui vẻ mặt nhau, dẫu vậy tình yêu thương với cậu khiến anh ngày càng âu sầu và hay vọng, cho một lúc đã không còn khả năng chịu đựng đựng, cho dù anh có ngốc, tất cả không cam lòng mang lại đâu đi nữa, cũng gọi được rằng có một trong những thứ vĩnh viễn không thuộc về mình, anh vẫn sẽ bình tĩnh chờ đón giọt năng lượng sau cùng cạn sạch, để kết cục lặng lẽ âm thầm phủ lên nhì người.

 Nếu yêu thương là chuyện của 1 mình anh, vậy thì không yêu nữa, cũng chính là chuyện của một mình anh.

 Đừng quên ước nguyện ban đầu. Khưu Thiên trường đoản cú nhủ. Ước nguyện ban đầu của anh là được nếm trải tình yêu, đã tất cả dũng khí cầm lên, phải gồm dũng khí buông xuống… Ừ, thuộc lắm thì kéo dãn dài qua khỏi tháng tám vài ba ngày, tránh ván cược mười loại lẩu, hy vọng có thể chống đỡ.”

.

Quyết định rời xa cậu, lấy thời gian làm liều thuốc tốt nhất có thể để hồi phục trái tim đầy yêu mến tổn, không mong muốn cầu một lượt yêu yêu đương oanh liệt gì nữa, cảm giác yêu đã nếm qua, khổ sở rung đụng đã thấu hiểu, giờ đây có lẽ cùng với Khưu Thiên, anh chỉ mong hoàn toàn có thể cứ cố mà có thể quên đi tình yêu vô vọng này, bình bình ổn ổn vượt qua cả quãng đời sót lại như vậy, nếu tốt hơn thì tới một thời điểm nào đó, lốt thương khép miệng, nỗi đau nguôi ngoai, lòng thôi mong muốn nhớ, anh còn có thể quay lại làm bạn với cậu, như vậy chắc hẳn rằng sẽ là kết cục tốt đẹp tuyệt vời nhất của cả 2, tất cả phải không?

Ý thức Khưu Thiên “ngày càng trở yêu cầu mơ hồ, như bạn say rượu vẫn chưa hoài thanh tỉnh”, anh nghe theo lời Thái hậu, lấy câu hỏi ngủ thật những để quên đi cam kết ức nhức thương, đi đông đảo chặng xe buýt mặt đường dài để khiến cho tâm tình vơi bớt, nhưng mỗi một khi trở về Đài Bắc, anh phát hiện nay rằng anh vẫn dậm chân trên chỗ, bầu không khí khắp địa điểm đều tràn trề cái tên “Lâm Nhược Thần” vây chặt ám hình ảnh anh, giăng kín khắp nơi, không thể thoát khỏi.

 “Đêm đêm, anh vùi mình trong mộng, đoạn đường ngắn ngủi mà tan nát cõi lòng kia vẫn thường xuyên hiện ra, lạnh lùng xa cách, thân cơn mơ không thể có cảm hứng đau thương; mà rất nhiều chuyện nao nức hạnh phúc, lại như tàu lượn khôn cùng tốc vụt lướt qua chẳng kịp níu giữ, choàng thức giấc lại, chỉ còn lại vị đắng địa điểm đầu lưỡi, và cửa ngõ kính mờ nhạt họa tiết hoa văn ẩn hiện dưới ánh đèn sáng đường, đậy trên đầu giường một khoảng chừng sáng mong manh.

 Cuối thuộc Khưu Thiên sẽ hiểu nguyên nhân năm kia Lý Dĩ Thành lại đắm chìm ngập trong nỗi sầu muộn, vì cái cảm giác thiêu đốt chổ chính giữa can này, rất có thể cướp giành đi ý chí, khiến cho một kẻ tưởng chừng không khi nào gục vấp ngã trước điều gì như anh cũng lung lay sắp đến đổ, nhưng mà anh không sợ, cùng với tính phương pháp của mình, anh đang không lúc nào có những hành vi tiêu cực, đợi cho lúc hoàn toàn khỏi hẳn, có lúc còn trở nên bạo dạn mẽ kiên trì hơn bất kể ai.”

Ám hình ảnh cả vào trong giấc mộng, thao thức đau thương, như kẻ đi lạc hoảng loạn hoang mang, chếnh choáng chênh vênh. Tình yêu quãng đời đầu như sợi dây leo quấn chặt trái tim anh, rứa kiệt cõi lòng, rạch toang lồng ngực. Trái tim đập từng hồi từng hồi vào ngực cơ như chưa phải của anh nữa, anh cứ cố gắng cứ cụ để chiếc cảm giác khổ sở đến thiêu đốt trong lòng này nuốt chửng đem mình, dày vò mình. Từ nhủ không sao, bước qua nỗi nhức này cũng tương tự thanh fe rèn qua lửa, sẽ không thể nỗi đau nào rất có thể hạ gục anh được nữa. Sẽ không còn ai hoàn toàn có thể chết bởi ai, anh cũng vậy, dù lúc này đây khổ cực đến chảy nát cõi lòng, dẫu vậy chẳng phải thời hạn là liều thuốc bổ ích nhất, rồi anh đang quên ai đó, đang bình phục, hay như là Dĩ Thành nói “Rồi sẽ qua thôi”, nỗ lực lên được thì cũng buông xuống được mà. Vệt thương nặng mấy cũng đều có ngày đóng góp vảy, từ nhủ rồi đã ổn thôi, tuy khó khăn, tuy “đau gần chết” mà lại chẳng đề xuất vẫn sinh sống sờ sờ đấy thôi, bắt buộc không?

Thật ra, trong số những ngày tháng rời xa buông tay ấy, Khưu Thiên đã có lúc yếu lòng ý muốn níu kéo muốn quay trở về mối dục tình “bạn bè” kia. Tuy vậy sau rốt, anh trường đoản cú bỏ, dao động chuếnh choáng mang đến đâu, giằng co tranh đấu cho đâu anh cũng ko muốn trở về mối tình dục nửa vời ấy một lần nữa, trường hợp thật sự bước vào một trong những lần nữa, anh tin mình đã chết, đang chết. Thôi, cứ gắng quay đầu, cứ núm rời bỏ, không nuối tiếc không day dứt, anh từ nguyện buông tay, fan ta ko níu kéo anh, hai bên lại như xưa, trở thành fan xa lạ, đối phương sẽ là một trong những chấm nhỏ yêu thương nồng dịu trong cuộc đời cô độc của anh, như vậy đã là vượt đủ.

.

Gặp lại Lâm Nhược Thần trong một đi dạo, sự tình cờ ấy khiến cho Khưu Thiên cảm xúc ông trời ngoài ra trêu nghịch anh. Nguyên nhân dù anh trốn tránh cố gắng nào vẫn cứ phát hiện đối phương? Đã vắt quên đi đã nỗ lực thôi đừng mong nhớ, tuy vậy tại sao? Sóng lòng bùng lên dữ dội, không cần biết hữu ý tuyệt vô tình, mặc dù sao cũng chỉ hoàn toàn có thể lướt qua nhau thôi, chẳng đề xuất sao?

“Anh tỉnh giấc giấc giữa cơn mộng còn đang dang dở, đều hình hình ảnh của Lâm Nhược Thần chấp chới hiện ra trước mắt, trong mơ, cậu mỉm cười cợt đứng ở 1 nơi xa, nói gì, có tác dụng gì, anh cũng đã quên, chỉ ghi nhớ được bạn dạng thân mình giữa cơn vô vọng gào khản tên cậu nhưng mà tỉnh lại. “Tôi hết sức lực lao động rồi,” trước khi trọn vẹn thanh tỉnh, Khưu Thiên thì thào với ảo ảnh của Lâm Nhược Thần, nghe được vực thẳm trong tâm địa mình càng nứt sâu thêm, hun hút.”

 “Thật ngây ngô ngốc. Anh thầm mắng phiên bản thân. Vai trung phong tưởng ào ạt trở lại với mẫu hồi ức nơi tp núi, với bức ảnh chụp vội, chân mong nước chảy, trăng treo đỉnh đầu, mong Vồng, với bờ vai mặt cạnh.”

Không kìm nổi lòng, anh quyết định tìm về blog của cậu lần nữa. Một lần tiếp nữa thôi, một lần sau cùng ngắm chú ý nó, để rồi kết thúc tất cả, tất cả những yêu thương thương phần đa đớn đau này, cứ theo này mà ra đi, tôi với cậu lâu dài không gặp gỡ lại. Nhưng số đông dòng chữ bên trên blog lại khiến cho trái tim anh thêm lần nữa đau nhói, do thứ tình cảm của anh chắc hẳn rằng đã làm tổn yêu thương cậu mất rồi.

Tôi từng hy vọng một đôi cánh chỉ đường cho anh, chẳng ngờ lại khiến cho anh đau đớn như vậy, là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ ko muốn chuyển đổi quyết định của mình, lại vẫn tham lam tình bạn của anh, mọi là tôi không nên cả rồi.”

Lâm Nhược Thần là người kiên quyết, đang làm đồ vật gi quyết không đổi ý. Nhưng thực chất cậu lại là kẻ tình cảm cùng dễ mượt lòng. Giả dụ cậu không rối trí, sẽ chẳng phải trốn kị anh, giả dụ cậu không thương tâm, sẽ không gầy rộc đi sau thời điểm xa anh như vậy, nếu cậu là kẻ máu lạnh, đã xong xuôi khoát xong mối quan hệ tình dục với anh ngay lúc biết anh ưa thích mình chứ không hề phải nỗ lực khuyên nhủ anh chớ lún sâu bởi như vậy rất khó có thể tiếp tục làm các bạn của nhau. Tổn hại anh, cậu cũng thấy đau nhức chứ, cũng stress chứ. Nhưng, lý trí của cậu lớn hơn trái tim cậu. Mặc dù thương, dù nhớ, cho dù áy náy, cho dù day dứt, cậu cũng quan trọng lừa dối bạn dạng thân bản thân được. Phải nói, Lâm Nhược Thần là người tỉnh táo bị cắn dở đến đáng ghét. Tỉnh táo bị cắn dở đến tàn nhẫn. Cậu thà nhằm anh kết thúc tình cảm này còn hơn đồng ý đến cùng với anh. Vì cậu biết, giả dụ cậu cho với anh, có lẽ, mối quan hệ này đang lại đi đến hồi kết như bao dòng kết khác, hoặc là, cậu sẽ không còn thể làm sao đối xử cùng với anh như trước đó kia được nữa. Cậu đã rất ưa chuộng với cuộc sống hiện tại, cậu không thích phá đổ vỡ nó, giả dụ chìa tay ra mang lại anh, hoàn toàn có thể tạm thời hồ hết chuyện sẽ ổn, dẫu vậy rồi dòng sự ổn định ấy chỉ là tạm bợ, nhưng cậu lại vô cùng sợ loại sự tạm bợ ấy, bởi vì nó có thể tạo tổn yêu đương sâu cho cả 2, vĩnh viễn đổi thay anh cùng cậu trở nên kẻ xa lạ. Cậu tất cả tình cảm cùng với anh, và cậu biết chắc chắn rằng anh cũng có tình cảm với mình, mà lại cậu bắt buộc tiến tiếp. Không muốn cho đối phương hy vọng mà lại không thể chọn lựa cách rời bỏ anh nhưng mà trở thành người xa lạ, nhưng ngạc nhiên thứ sở hữu muốn giữ rước của cậu lại khiến anh tổn thương sâu đậm mang lại thế, cậu từ bỏ trách mình ích kỷ tham lam, từ bỏ giận tôi đã sai mất rồi.

Nhưng xét tính đến cùng, trong mối quan hệ tình cảm này, mình cho rằng chẳng ai sai cả. Quyền ra quyết định là nghỉ ngơi mỗi người, không có ai ép buộc được ai cho ra nhiều hơn thế nữa hay không nhiều hơn. Cậu cùng anh phần đông tự nguyện giao nộp tình cảm, giao nộp trái tim mình. Chỉ là, mục tiêu của 2 fan khác nhau, Lâm Nhược Thần ao ước một bạn làm chúng ta tâm giao, tri âm tri kỷ, Khưu Thiên lại muốn được nếm trải cảm giác yêu một fan là như nào, cùng kết viên anh đã trọn vẹn yêu cậu vì bạn dạng thân cậu chứ không đối chọi thuần chỉ bởi mong được yêu thương nữa. Mục đích không giống nhau nên vật dụng anh cần, cậu cần yếu cho, đồ vật cậu cần, không có tác dụng anh cảm thấy đủ đầy. Lâm Nhược Thần ngay từ đầu đã vén rõ tinh ranh giới chỉ rất có thể làm bạn, là Khưu Thiên đâm đầu, là anh cần tự chịu trách nhiệm về cảm tình của mình. Ko thể thỏa mãn nhu cầu với câu hỏi làm chúng ta bè, thì anh bắt buộc từ bỏ, đó chưa hẳn là lỗi của cậu. Chỉ là, bởi trong tim họ gồm nhau, yêu cầu nỗi đau của đối phương trở thành nỗi đau của chủ yếu họ, nhằm rồi họ áy náy vì tổn thương nhau, vì chưng làm đau nhau. Cái thứ tình cảm hơn mức bằng hữu lại chẳng phải fan yêu lưng chừng dốc ấy khiến cho tất cả 2 hầu như thương tổn, phần lớn dằn vặt mà lại cảm thấy phiên bản thân đã sai lầm khi nỗ lực chấp với quyết định của chủ yếu mình, tuy vậy lại không thể làm khác thiết yếu đổi thay, do vậy lòng nuối tiếc cùng đau đớn.

.

Câu nói của Lâm Nhược Thần thỏa thuận thức thức giấc Khưu Thiên. Anh mơ hồ nhận biết rằng tôi đã sai rồi.

Anh đã biết cậu dễ dàng mềm lòng, anh rõ ràng không muốn cậu cạnh tranh xử, cụ thể không ước ao can thiệp vào giải pháp sống của cậu, lại dại xuẩn cho rằng tình yêu của chính bản thân mình và cuộc sống cậu vốn không hề liên quan, sẽ không còn trở thành gánh nặng.

 Thảo làm sao anh Cường lại bảo anh thơ ngây khờ dại, thảo làm sao Thái hậu lười tuyên bố ý kiến, với một kẻ lẩn thẩn ngốc thì nhiều vô kể lời có công dụng gì? Anh tất tả xông vào cuộc sống của cậu, khuấy đụng mặt hồ yên tĩnh của cậu, rồi quay sườn lưng chạy mất, còn tự cho rằng mình làm rất tốt, làm sao biết đâu lại khiến cậu buồn bã tự trách phiên bản thân như thế này, đần ngốc, quá lẩn thẩn ngốc, mày còn hoàn toàn có thể rồ dại hơn thế nữa không hả Khưu Thiên? tại sao lại làm tổn mến cậu ấy vị sự xuẩn trí của mày?”

Nghĩ thông, Khưu Thiên ra quyết định phải mau chóng chữa khỏi lốt thương lòng để có thể quay lại làm chúng ta với cậu, để đông đảo thứ lại đúng vị trí cũ, để cả hai lại tiếp tục trở về như lúc xưa. Nhưng, chưa kịp chạm chán lại cậu thì Lâm Nhược Thần đã tìm đến anh. Vào lúc nhỏ xíu yếu, vào lúc yếu đuối nhất, cậu đã gọi cho anh, mong mỏi anh đến mặt cạnh. Vật dụng “đặc biệt” ấy vừa khiến Khưu Thiên đau đớn thương chổ chính giữa lại như liều thuốc xoa vơi trái tim mỏi mệt của anh.

Tình cờ phát hiện ra tờ “ưu – khuyết điểm” được viết bởi cậu, anh mới nhận thấy rằng, sự cô tịch đa trung tâm mà hững hờ của “mùa thu” khu vực anh, thứ khiến cho nhiều người chỉ dám lướt qua rồi bỏ lại anh cô độc ấy, vậy mà Lâm Nhược Thần lại cam trung khu tình nguyện đắm mình, cảm thấy hạnh phúc được chìm trong nó, thậm chí còn thưởng thức nó, tận hưởng thụ cảm xúc ở cạnh anh. Càng nghĩ, anh càng cảm xúc tình cảm bản thân trao mang lại đúng người, là cậu ấy xứng đáng, cậu ấy phát âm anh mang lại vậy, chú ý thấu anh cho thế, anh thấy, có lẽ rằng là đầy đủ rồi, tình yêu của anh, như vậy chắc hẳn rằng là đáng giá, anh chẳng mong cầu nhiều hơn nữa, cứ cố kỉnh ở cạnh nhau bầu các bạn với nhau đến khi kết thúc đời, vậy có lẽ rằng là đồng tình lắm rồi.

Tiểu Nhược đã từng có lần nói: “Chỉ nên biết người tê tồn tại là tốt rồi, nghĩ đến bạn kia hoàn toàn có thể tiếp thêm cho tôi sức mạnh, là đủ rồi.” sau cuối Khưu Thiên đã cảm nhận được thâm thúy những lời đó, tín đồ kia, rất có thể cho anh thêm sức mạnh, thêm dũng khí, vậy là đủ rồi, đừng tham lam vọng tưởng gì rộng nữa, mong muốn nhiều chỉ đau buồn mà thôi.

Vì lộ diện Lâm Nhược Thần cơ mà anh thêm yêu bản thân mình. Trước kia, anh cực kỳ ghét cái brand name của mình, bởi anh cảm xúc đứng ngơi nghỉ mùa thu, người ta “hoài niệm mùa hè rực rỡ bên kho bãi biển, mong mùa đông đến xuýt xoa bên nồi lẩu, và ngóng xuân về êm ấm cho nghìn hoa nở rộ, fan ta trải qua mùa thu, thờ ơ mà gấp vã”, chẳng ai thực sự đề nghị anh cả, họ bước vào nơi anh dẫu vậy lòng muốn ngóng về nơi khác, không có bất kì ai biết biện pháp “tận hưởng” anh, không ai muốn hưởng thụ anh. Tuy vậy giờ gặp được cậu, anh đã hiểu “mùa thu cũng tương tự một trạm dừng chân, có tín đồ đi tiếp, có tín đồ ở lại. Mùa thu không tồn tại gì ko tốt, bánh dâu tây không tồn tại gì ko tốt, chỉ cần gặp mặt được bạn biết thưởng thức, là giỏi rồi.” Cậu khiến cho anh hiểu đúng bản chất mỗi người đều phải có một người đặc biệt của chủ yếu họ, một người đồng ý toàn vẹn con bạn bạn, sẵn sàng chuẩn bị làm chúng ta tâm giao của bạn, thậm chí còn yêu cái thứ mà người nào cũng muốn bỏ lỡ ấy của bạn. Cậu khiến cho anh thêm yêu với thêm trân trọng bản thân mình. Cậu – đó là cá thể sệt biệt, là trang bị anh đề nghị trân trọng giữ lại gìn, thực sự xứng đáng giá và hơn cả, cậu chính là sức bạo dạn tinh thần, dũng khí của anh.

.

Những ngày âu yếm Lâm Nhược Thần chắc rằng là phần nhiều chương êm ấm nhất truyện, cảm giác hai người phụ thuộc vào nhau cơ mà sinh tồn, trao nhau thiết bị hơi ấm hạnh phúc mà không ai ngoài đối phương hoàn toàn có thể s